Chương 75

Tình Nhân Ơi Yêu Nhau Nhé!

Hiểu Lam

7.675 chữ

06-06-2023

Hành lang khách sạn bây giờ vắng vẻ, không thấy một bóng người.

Giai Tuệ uống say đến nổi ngồi bệt dưới đất mà ngủ quên ở ngoài hành lang.

Âu Lãnh Thiên vào lại khách sạn để tìm Giai Tuệ thì thấy cô đang nằm ngoài hành lang, anh đi đến bế cô vào một phòng trống của khách sạn, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Đột nhiên bị bế lên khiến cho Giai Tuệ thức giấc, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy anh, gương mặt điển trai mang nét đĩnh đạc của một người đàn ông trưởng thành, gương mặt ấy luôn lạnh lùng với cả thế giới, nhưng lại luôn dịu dàng với mỗi mình cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt nhu tình đó luôn khiến trái tim cô phải liên tục thổn thức.

"Say rượu thì vào phòng mà ngủ, không được ngủ ở ngoài hành lang như thế nữa nghe không, nếu không phải anh gặp được em mà là kẻ xấu thì sao?" Anh khẽ nhăn mặt trách móc cô, nhưng lời nói lại chỉ toàn là sự cưng chiều, lo lắng dành cho cô.

"Ngoan, ngủ đi, chừng nào em tỉnh rượu anh đưa em về, anh ở phòng kế bên có chuyện gì thì gọi anh" Âu Lãnh Thiên dịu dàng xoa đầu cô như đang xoa đầu một đứa trẻ: "Anh đi đây!"

Anh xoay người rời đi, nhưng chỉ được vài bước đã bị Giai Tuệ ôm chặt anh từ phía sau.

"Thiên..

đừng đi mà, em xin anh đó!" Cô vừa nói vừa bật khóc nức nở.

"Không! Giai Tuệ, anh phải đi vì nếu anh ở đây em sẽ thấy rất phiền, rất mệt mỏi vì sự xuất hiện của anh."

"Không! Anh không hề phiền, trước đây em nói anh phiền phức điều là nói dối..

Thiên, em không muốn anh đính hôn với cô ta, em không muốn anh cưới cô ta, nhưng vì mẹ của anh..

em đã hứa với bà ấy là sẽ thuyết phục anh đồng ý kết hôn, em không còn sự lựa chọn khác..

em không muốn làm anh tổn thương đâu, xin anh hãy hiểu cho em!"

Lúc nhận lời đồng ý với Thu Cầm, Giai Tuệ đã nghĩ rằng cô sẽ chịu đựng được nỗi đau khi không có anh bên cạnh, trái tim chỉ đau đớn một chút thôi, vết thương có lớn đến đâu rồi cũng sẽ lành lại.

Mà lúc đấy cô lại không hề nghĩ, vết thương qua thời gian đúng thật sẽ lành lại, nhưng đồng thời nó cũng sẽ để lại sẹo, mà đã là sẹo thì sẽ không bao giờ biến mất được.

Để bây giờ đây hậu quả là trái tim cô phải chịu đựng lấy nổi đau đớn âm ỉ hành hạ cô từng phút từng giây.

"Giai Tuệ, giá như em nói với anh điều này sớm hơn thì tốt rồi."

Âu Lãnh Thiên gỡ lấy bàn tay đang ôm chặt lấy anh xuống: "Bây giờ, anh đã có vợ chưa cưới rồi, em nói với anh những chuyện này cũng chỉ vô ích mà thôi."

"Không!" Giai Tuệ vẫn cố chấp ôm chặt lấy anh, không cho anh gỡ tay cô ra: "Thiên, đừng đối xử với em như vậy mà, em rất cần anh!"

"Em cần anh làm gì? Anh đâu là gì đối với em, trong mắt em, anh chỉ là một công cụ để em có thể dễ dàng bước vào giới giải trí, ngoài ra thì chẳng là gì của em cả."

"Không phải như vậy đâu!" Giai Tuệ vẫn ôm chặt lấy anh mà khóc rất lớn.

Từ nãy đến giờ anh không thèm quay lưng lại nhìn lấy cô dù chỉ là một lần.

Không lẽ anh đã giận cô thật rồi sao?

"Giai Tuệ, buông anh ra đi, anh sắp lấy vợ rồi, em đừng đến gần anh nữa, đừng níu kéo anh nữa, nhưng thế không tốt cho em đâu."

"Thiên, em thật sự không thể sống thiếu anh..

anh mắng em ích kỷ cũng được, nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh của anh thôi..

dù có mang danh là kẻ thứ ba em cũng chấp nhận..

em không cần danh phận, không cần ai biết về mối quan hệ của chúng ta, không cần bất cứ thứ gì nữa..

em chỉ cần anh, em chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ rồi, em sẽ làm tình nhân của anh giống như trước kia có được không?"

Âu Lãnh Thiên bật cười bởi những lời nói của cô, lạnh nhạt nói: "Trước đây không phải em ghét cái kiểu quan hệ mập mờ đó lắm sao? Bây giờ lại đòi trở về giống lúc trước, bộ em muốn sống lén lút, không danh không phận như thế cả đời sao?"

Âu Lãnh Thiên im lặng một hồi lâu rồi nói tiếp.

"Giai Tuệ, anh yêu em, yêu em rất nhiều..

nhưng rõ ràng là trong cuộc tình này anh chỉ là một kẻ đơn phương mà thôi, từ nãy đến giờ anh đã chờ đợi em, chờ đợi em nói ra câu nói mà anh muốn nghe, câu nói mà em chưa bao giờ nói cho anh nghe, rốt cuộc thì em vẫn không chịu nói." Âu Lãnh Thiên dứt khoát gỡ tay Giai Tuệ, bước đi ra khỏi phòng.

"Em yêu anh!"

Tay anh vừa chạm đến tay nắm cửa, thì nghe được giọng của Giai Tuệ từ phía sau, chất giọng mềm mại, xen lẫn chút gấp gáp, và cả những tiếng nức nở do vừa mới khóc, vang lên ba từ "Em yêu anh".

"Anh có còn nhớ đêm mưa hôm đó không? Anh đã nói, anh yêu em từ rất lâu rồi, thật ra không chỉ có một mình anh mà em cũng yêu anh, yêu anh từ rất lâu rồi..

dù em biết đã trễ nhưng em vẫn muốn nói, Thiên mình yêu nhau nhé, được không anh?"

Âu Lãnh Thiên nhếch môi lên cười, một nụ cười đầy mãn nguyện.

Từ nãy đến giờ anh chỉ đợi câu nói này của cô mà thôi!

Anh biết Giai Tuệ của anh là một cô gái rất cứng đầu, bình thường thì tỏ vẻ lạnh lùng với anh, làm như không quan tâm đến anh, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất yêu anh, vậy mà cô lại chưa bao giờ chịu bày tỏ tình cảm với anh, chỉ toàn là anh suốt ngày chạy theo cô nói yêu cô mà thôi, nên lúc nãy anh đã cố tình nói những lời lạnh nhạt đó với cô anh muốn mới dùng cách này để Giai Tuệ chịu nói yêu anh.

Âu Lãnh Thiên không tiếp tục đi nữa mà quay lưng lại nhìn cô.

Giai Tuệ vội vàng bước lại trước mặt Âu Lãnh Thiên, cô nhón chân lên, bất ngờ hôn lên môi anh

Nụ hôn của cô nhanh chóng được anh đáp lại mà dần dần trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Cô còn tham lam hơn, không chỉ muốn nụ hôn của anh mà còn muốn anh, muốn đêm nay anh là của cô, thuộc về cô chứ không phải là bất kì cô gái nào khác.

Giai Tuệ đưa tay lên cởi đồ cho anh, rồi kéo khóa váy của cô xuống, chiếc váy cô đang mặc liền bị tụt xuống đến gót chân.

Cả hai cơ thể trần trụi sát chặt vào nhau không một khe hở, Âu Lãnh Thiên bế cô lên, để hai chân của cô quấn lấy hai bên hông của anh.

Đôi môi của cả hai từ nãy đến giờ vẫn không hề tách ra, say sưa mút mát lấy nhau.

Anh nhẹ nhàng đặt Giai Tuệ lên giường, cơ thể cao to nằm phủ lên người cô gái, bao bọc cô nằm gọn trong lòng anh.

"Giai Tuệ nói lại đi! Em yêu ai?"

Giọng nói nhỏ nhẹ khiến thần trí cô trở nên tê dại, bàn tay anh mơn trớn khắp cơ thể cô, mỗi nơi bàn tay anh đi qua đều sẽ nhẹ nhàng để lại một nụ hôn, làm cho da thịt của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết mà ửng đỏ cả lên, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

"Em..

yêu anh!" Giai Tuệ thẹn thùng khẽ nói.

"Yêu ai hửm? Nói lại đi, anh không nghe rõ."

"..."

Thấy cô đang hiền mà anh giở trò bắt nạt cô đây mà!

Đã biết cô yêu ai rồi mà còn cố tình hỏi đi hỏi lại cô nữa.

"Em không nói là anh bỏ đi đó!"

"Không! Em nói mà..

em yêu anh, yêu Âu Lãnh Thiên, như vậy được chưa?" Giai Tuệ hét lớn.

Âu Lãnh Thiên cong môi lên cười, cúi xuống dành tặng cho cô một nụ hôn.

Cô biết hành động của cô đang làm là sai, là không chấp nhận được, vì bây giờ anh đã có vợ sắp cưới rồi, nhưng cô không thể ngăn cản bản thân của mình ngừng yêu anh, ngừng nhớ về anh.

Lí trí cô không cho phép, nhưng trái tim cô lại quá yếu đuối trước cám dỗi tội lỗi này, mà lao đầu vào nó như một con thiêu thân.

Đã vậy thì, xin cho cô một lần được phép tham lam cho bản thân mình, cho cô được ở trong trái tim của anh dù chỉ là trong bóng tối cũng được.

Giai Tuệ vòng tay qua cổ anh, chiếc lưỡi mềm mại không xương liếm láp, mút mát yết hầu nam tính, sự kích thích mà cô mang lại làm anh như muốn phát điên lên.

Âu Lãnh Thiên không chịu nổi sự dụ dỗ của cô, từng đợt sóng tình cứ thế nào cuộn trào lên đầy mãnh liệt và cũng thật đê mê, thân hình vạm vỡ của người đàn ông liên tục luân động đâm sâu vào bên trong người con gái đang rên rỉ dưới thân.

Cô gái ấy mơ màn nhìn anh, đôi mắt long lanh đẹp tựa như một viên pha lê trong trẻo và tình khiết khiến tim anh xuyến xao.

Giai Tuệ ưỡn người phối hợp nhịp nhàng với anh, cả hai cơ thể hòa quyện vào nhau, ngọn lửa tình tưởng chừng đã tắt cứ thế mà bùng cháy lên nồng nàng và mãnh liệt, thiêu rụi lấy cả hai linh hồn cùng thân xác này..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!